Trước khi nói chuyện yoga, để tôi kể chuyện dông dài phát đã ;) chuyện hai con trym, hí hí
Bài liên quan:
Có một cái cây rất to và rất cao với nhiều cành nhánh, vươn lên đến trời xanh, chúng ta tạm gọi nó là cây Đời đi nhỉ. Trên cây Đời có hai con chim, có thể còn có nhiều hơn hai con, nhưng tôi chỉ nhìn thấy hai con thôi nên tôi sẽ chỉ kể về hai con chim này thôi. Một con đậu tít trên ngọn cây, một con đậu dưới thấp. Con chim trên ngọn thì trầm tĩnh, đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ. Con chim ở cành dưới thì nhảy chí choách chí choách không yên. Nó chuyền cành nọ sang cành kia, ăn những trái ngọt và những trái đắng.
Con chim ở cành dưới cứ nhảy nhót liên tục. Khi vớ được trái ngọt, nó hạnh phúc một tý, thế rồi lúc vớ phải trái đắng, nó đau khổ. Lúc ăn trái ngọt nó sung sướng lắm, còn lúc ăn trái đắng, nó ngậm ngùi và ngước lên nhìn con chim ở trên ngọn. Nó thấy con chim trên ngọn kia thật diệu kỳ trong ánh sáng rực rỡ, chẳng hạnh phúc, cũng chẳng khổ đau, cứ trầm tĩnh, trầm tĩnh trong ánh sáng thật rực rỡ.
Con chim ở cành dưới thầm ao ước được như con chim trên cao, nhưng rồi nó lại mau quên đi ao ước đó, lại bắt đầu chí choách nhảy nhót ăn trái ngọt và trái đắng. Cứ như vậy, lâu lâu nó lại ngước mắt lên nhìn con chim trên cao, lại ao ước, rồi lại quên béng mất, lại lao đi tìm trái ngọt, trái đắng.
Kiểu kiểu thế, trong mỗi chúng ta luôn luôn tồn tại cả hai con chim. Con chim ở dưới thấp chỉ là cái bóng trông như thật, hay chỉ là phản chiếu của con chim trên ngọn. Tự bản chất, việc ăn nhầm trái đắng hay trái ngọt, nhảy nhót chuyền cành, đau đớn hay sung sướng cũng chỉ là một ảo ảnh, một giấc mơ mà thôi. Con chim chân thực thì vẫn mãi mãi ở đó, trên cao kia, trầm lặng, an nhiên, rực rỡ và oai vệ, vượt ra ngoài mọi ưu sầu khổ não.
À mà oánh đến đây lại chả thấy có gì liên quan đến giô ga nữa í, thế thôi, để kể tiếp chuyện khác ;)
Tôi biết có anh kia làm nghiên cứu khoa học, rất say mê và tận hiến. Anh dành mười lăm năm trời đằng đẵng cho khoa học. Người đời nhiều người kêu anh hâm hấp, thế nhưng anh vẫn hướng lên trên, như con chim ở cành dưới, mải miết bay dần bay dần lên cao hơn, mong sẽ một ngày thành con chim ở trên ngọn. Thế rồi, cống hiến của anh cũng được ghi nhận, anh đạt được một hai giải nọ giải kia. Thế là thay vì biến những thành tựu đó thành bàn đạp để bay lên cao hơn, anh lại coi chúng là quả ngọt quả đắng. Giờ thì anh cũng lách chách chuyền cành ăn quả ngọt quả đắng như những con chim khác. Thỉnh thoảng, có đôi lúc, chắc anh cũng ngước lên cao nhìn con chim trầm tư trên ngọn, nhưng có vẻ như ham muốn ăn trái ngọt vẫn mạnh mẽ hơn.
Ôi thôi, lại lạc đề tiếp rồi, chả liên quan gì đến giô ga nữa rồi, hic (còn nữa)
---
Xin về từ FB Hoa hậu VN 1994 Nguyen Thu Thuy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét