Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2020

Tâm sự về nghề giáo viên yoga


Cuộc sống con người là mỗi dòng chảy
Trong hàng tỷ người trên trái đất, được gặp nhau đã là một chữ duyên
Có chữ duyên đến rồi đi, có chữ duyên đến rồi ở lại!


Hành trình gần 5 năm biết đến Yoga, và 4 năm dạy Yoga đã từng được trải nghiệm trên dưới 20 Phòng tập, tiếp xúc hơn 1k Học Viên.

Có thể bạn quan tâm:

Có vài người mình chỉ gặp thời gian rất ngắn nhưng cách người đó thực hành Yoga ảnh hưởng khá lớn đến tư tưởng giảng dạy của mình.

Có bạn vào chiến binh thì chân giậm phành phạch xuống sàn, có bạn thì vào chiến binh đưa chân nhẹ như con mèo.

Có người học với mình hơn 1 năm khi không còn gặp nữa rồi cũng là xã giao
Không có tốt, không có xấu; mọi thứ hoàn toàn do “duyên” và “hợp”.

Khi học Yoga một thời gian, bạn không thể không có sự so sánh.

Là huấn luyện viên Yoga khổ thế đấy.
Học viên soi giáo viên, so sánh vì cảm nhận của mỗi học viên khác nhau.
Tùy mục đích tập luyện, tùy phong cách sở trường, mà có khi cũng tùy thời điểm mà học viên có những nhận xét về cùng một giáo viên khác nhau.
Trước kia mình có thể tập hùng hục như trâu, có thời điểm chỉ thích uốn dẻo, thích tập nâng cao…nhưng qua thời gian chính bản thân mình cũng thay đổi về quan điểm tập luyện.
Và khi mình định hình được mình cần gì, phong cách tập và giảng dạy của mình cũng thay đổi.

Bạn nghĩ sao về hình ảnh của một cô gái từng khóc tu tu như một đứa trẻ khi 5:00 sáng dầm mưa 10km chạy đến lớp mà không có học viên nào đến.. vì trời mưa và sáng sớm thì quá lạnh?
Những lúc ấy mình luôn băn khoăn hỏi tại sao lớp vắng?
Tại sao hôm nay người này, người kia lại nghỉ học?
Và cũng tự băn khoăn hay mình dạy chưa tốt?

Nhưng mình tự trấn an bản thân rằng:
HLV Yoga ơi! đừng buồn khi học viên có sự so sánh, cũng đừng quá chạnh lòng khi học viên đến rồi lại đi.
Khó có thể so sánh được ai hơn ai, chỉ là ai hợp với ai hơn ai.

Khi viết những dòng này mình cũng khá tâm trạng, mình biết có thế này thế kia, cuộc đời mà.
Có nơi có những người bạn đồng hành cùng chung niềm đam mê.
Đến nơi mới, ban đầu khá lạc lõng, dần cũng quen và mình luôn cố gắng tự tìm niềm vui, cảm hứng trong việc hướng dẫn HV tập theo đúng khả năng của họ.

Người trong ảnh là HV đầu tiên mình dạy kèm
Có lẽ hầu hết mọi người đều thấy tư thế khá dễ
Nhưng mình và cô ấy đã trải qua nhiều thứ không hề đơn giản
Từ khi không chạm tới chân.. cho đến khi nắm được chân
Cuộc đời cũng như vậy, mỗi người sẽ có những góc nhìn khác nhau…

Và dù sao, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. ☺️
---
Chép từ FB Vy Diệp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét